The Soda Pop
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Hệ liệt Thủ Tuế


Phan_7

Anh dựa vào gần quá, gần đến nỗi cô có thể nhìn rõ lông mi dài đẹp, lỗ chân lông, còn có đường vân trên đôi môi gợi cảm của anh.

Tâm hồn cô bay toán loạn, tim đập như trống.

thì ra, anh là người đàn ông đẹp trai như vậy, thì ra cô không chỉ không ghét anh mà còn hơi thích anh!

“Chớp mắt mấy cái chú xem nào.” Anh ra lệnh nói.

Nhưng cô không chớp, chỉ yên lặng nhìn anh đăm đăm.

Dịch Hành Vân thấy cô ngẩn người, buồn bực hỏi:“Này, Nhậm Hiểu Niên, cháu ngẩn ngơ cái gì vậy?”

cô bị gọi hồn về, lúc này mới ngượng ngùng quay đầu tránh đi, khẽ nói:“À, tôi...... Tôi không sao!”

“thật sự không sao chứ?” Tay anh chạm vào mặt cô.

“Đúng! Chú đừng tùy tiện chạm vào tôi, như vậy rất kỳ!” cô rụt lại một chút, gạt tay anh ra, vừa thẹn vừa lúng túng trừng anh một cái.

“Có cái gì kỳ lạ? Chú chỉ giúp cháu lau mặt thôi mà.” Anh không vui nói.

“một người đàn ông giúp một người phụ nữ lau mặt, còn không kỳ lạ sao?” cô lẩm bẩm nói.

“Cháu thì phụ nữ cái nỗi gì? Cháu chỉ là một con nhóc bảy tuổi thôi! Chú giúp cháu lau mặt cũng giống như ba ba giúp con gái lau mặt, chẳng có gì kỳ lạ cả.” Anh châm biếm ấn lên trán cô, quay về chỗ ngồi.

Lúc trước gọi anh là ba để trêu đùa, bây giờ bị anh coi thành con gái cô lại không cười nổi.

Con người thật sự rất kỳ quặc, thay đổi tâm tình thì cảm giác cũng thay đổi cả vạn dặm.

“Nhưng dù sao chú cũng không phải ba tôi, một người đàn ông tùy tiện sờ một cô bé, người ta sẽ nói chú là ‘Lolicon’.” cô phẫn nộ nói, cố ý châm biếm anh.

“Lolicon? Đó là cái gì?” Anh nhíu mày.

“Là biến thái yêu trẻ con!” cô hừ nhẹ.

Anh ngẩn ngơ, lập tức nghẹn họng.

“yêu trẻ con? Tuyệt đối không thể, chú ghét trẻ con là chuyện mọi người đều biết, dù là trai hay gái chú đều cảm thấy thực phiền.” Anh nhìn cô, đùa cợt nhếch khóe môi.

“Nếu cảm thấy phiền, còn đem tôi về làm gì?” cô có chút buồn rầu.

“không có cách nào khác, không thể để mình cháu ở lại đó được. Nếu cháu xảy ra chuyện khiến bọn nhà báo bới móc, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của công ty và khách sạn mới.” Anh tiếp tục ăn bánh bao canh.

Hảo cảm đối với anh đột nhiên biến mất, cũng ăn không vào nữa. cô hờn dỗi nhảy xuống ghế dựa, không nói lời nào xoay người đi ra cửa.

“Này, Nhậm Hiểu Niên, cháu không ăn cơm còn định đi đâu?” Anh ngạc nhiên.

“Tôi muốn đi về.”

“Về? Trở về làm gì? một mình cháu không sợ sao?” Anh đứng lên, trừng mắt nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của cô.

“Có sợ hay không là chuyện của tôi, không cần chú quan tâm.”

“Tốt, chỉ cần cháu bước qua cánh cửa đó chú sẽ thực sự mặc kệ.” Anh dùng lực đập đôi đũa lên trên bàn, lạnh lùng đe dọa.

cô dừng một chút, nói không sợ là lừa người, nhưng cô không chịu nổi khẩu khí anh ngại cô phiền, bởi vậy vẫn dỗi mở cửa.

Dịch Hành Vân không ngờ cô còn nhỏ đã quật cường như vậy. đang chuẩn bị gọi cô lại, tiếng chuông di động từ trong túi của cô lại vang lên.

Nhậm Hiểu Niên sửng sốt, lấy di động ra nghe xong cả người liền hoảng sợ cứng đờ, còn lập tức quăng điện thoại xuống đất như bị điện giật.

Anh kinh ngạc đi qua, hỏi:“Làm sao vậy? Ai gọi thế?”

cô xoay người nhìn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch giống như rất hoảng sợ.

Anh nhíu mày, nhặt di động lên, đưa lên bên tai nghe.

“Ha ha...... Nhậm Hiểu Niên, cô không trốn thoát đâu, chúng tôi sẽ nhanh chóng tìm được cô...... Nhanh thôi......” Di động truyền đến một giọng nam xa lạ.

“Anh là ai?” Anh lạnh lùng hỏi.

Đối phương vừa nghe thấy tiếng anh, lập tức cúp máy.

Anh buồn bực nhìn sang cô, nghi hoặc không thôi,“Rốt cuộc ai đang tìm cháu? Cháu dây vào chuyện gì vậy?”

cô hoảng sợ lắc đầu, vẻ mặt cũng vô cùng hoang mang.

không ngờ những người đó lại biết số điện thoại của cô!

Bọn họ...... đang tìm cô!

Hơn nữa có khả năng sẽ nhanh chóng tìm được cô!

Làm sao bây giờ? cô rất hoảng sợ, bởi vì cô bỗng nhiên có cảm giác những người đó tìm cô tuyệt đối không có ý tốt.

Nhìn cô sợ tới mức không nói ra lời, Dịch Hành Vân ngồi xổm xuống, vỗ vỗ bả vai của cô.

“Được rồi, chuyện này chú sẽ điều tra rõ, di động rất dễ định vị, tạm thời cháu đừng dùng, trong khoảng thời gian này cũng đừng ra ngoài, biết chưa?” Anh nói xong đưa điện thoại di động trả lại cô.

cô gật gật đầu, đưa tay muốn cầm lấy, nhưng tay cô run lẩy bẩy lại khiến di động rơi xuống.

“A...... xin lỗi...... tôi hậu đậu quá......” cô miễn cưỡng tươi cười, đôi tay run rẩy đan chặt vào nhau.

Anh nhìn cô chằm chằm.

Cách ăn nói này là của đứa bé bảy tuổi sao?

Vẻ mặt này cũng không nên xuất hiện trên mặt một đứa trẻ con bảy tuổi.

Nhậm Hiểu Niên trước mắt lại khiến cho anh cảm thấy giống người phụ nữ thành thục!

không, không chỉ lại, mà là thường xuyên, cô thường xuyên có những biểu cảm và lời nói không hợp tuổi, là những hành vi cử chỉ lời nói làm anh hỗn loạn.

“Tay run như vậy mà còn nói không sợ --”

Anh đang định cười nhạo cô để ngăn chặn cảm giác rung động kỳ lạ trong lòng, nhưng mới nói một nửa, cô đã nhào vào trong lòng anh, đôi tay nhỏ bé ôm chặt cổ anh.

Anh ngẩn ngơ, đột nhiên không biết làm thế nào.

Nhưng cơ thể nho nhỏ, mềm mại trong lòng hơi run rẩy nhanh chóng khơi dậy sự thương tiếc và ý muốn bảo vệ của anh. Anh đưa tay ôm cô vào lòng, khẽ nói:“Đừng sợ, có chú ở đây, không có gì phải sợ.”

Nhậm Hiểu Niên không nói gì, nhưng đôi tay nhỏ bé lại ôm anh càng chặt.

Anh nhất định không biết, những lời này của anh đã an ủi trái tim đang sợ hãi rối loạn của cô. Từ nay về sau, cam tâm tình nguyện để anh nuôi, không muốn rời đi.

Vong niên – Chương 6

Editor: đỗ đỗ béo -

“Chậc!”

Tiếng hừ không vui bật ra từ miệng Dịch Hành Vân khiến cuộc họp đang tiến đột nhiên bị gián đoạn. không khí đột nhiên đông lại, mọi người kinh hoàng nhìn anh, âm thầm đoán già đoán non xem anh lại không vừa lòng với chi tiết nhỏ của ai.

Dịch Hành Vân phát hiện ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía anh, đột nhiên run lên một cái, rồi giật mình phát hiện mình mới phát ra tiếng. Hơn nữa, suốt cả cuộc họp mình không để tâm nghe báo cáo.

Đúng, anh không nghe, bởi vì trong đầu anh không ngừng nhớ tới chuyện đêm qua.

«Đừng sợ, có chú ở đây, không có gì phải sợ."

thật sự là điên rồi! Khi đó làm sao anh có thể nói chuyện kiểu ma quỷ này với Nhậm Hiểu Niên được?

Càng khoa trương hơn nữa là sau đấy lại còn điên khùng ôm cô về giường [ bởi vì cô vẫn ôm anh không buông] ở bên cạnh cô đến khi cô ngủ mới về phòng [ bởi vì cô vẫn phát run ]......

Anh chắc chắn là bị trúng tà rồi, nếu không sao lại làm ra hành vi không giống với tác phong của anh thế chứ. Từ lúc điên khùng đưa cô về nhà tối hôm qua, anh đã không bình thường rồi.

Thậm chí hôm nay anh còn làm chuyện càng không bình thường hơn......

không thể để cô ở nhà một mình, lại không biết ném cô đến chỗ nào, cuối cùng vì lo lắng cho sự an toàn của cô, anh đành phải mang cô đến công ty.

Shit!

Cứ nghĩ đến biểu cảm của toàn bộ nhân viên trong công ty khi anh mang cô bé vào, anh lại hối hận không thôi. không cần đoán cũng biết sẽ có một đống lời ra tiếng vào sau lưng anh, mà càng truyền sẽ càng khoa trương hơn.

Chỉ cần nhìn ánh mắt khác thường của các cán bộ trong cuộc họp là anh biết hình tượng của mình đã mất sạch rồi.

“À...... Tổng giám đốc, anh có gì không hài lòng về thiết kế phòng theo phong cách Nhật này sao?” Trưởng phòng thiết kế kiến trúc lo lắng, cẩn thận hỏi.

Dịch Hành Vân bắt mình phải kéo tâm trí về, ngẩng đầu liếc mắt nhìn bản thiết kế 3D chiếu trên màn chiếu, lạnh lùng nói:“Bên ngoài không cần trang trí nhiều, chỉnh màu gỗ đậm hơn đi, tôi muốn toàn bộ tòa villa thể hiện phong cách cổ xưa yên tĩnh đặc sắc.”

“Vâng.”

Anh dặn dò xong liền cho tan họp luôn, vội vàng kết thúc cuộc họp lần này, mọi người ra khỏi phòng họp rồi mà vẫn còn ngạc nhiên khe khẽ bàn tán.

Lý Minh Tông đi theo phía sau anh, thầm sửng sốt, ông chủ soi mói này của anh trước giờ đi họp chưa lúc nào ngắn gọn như vậy, chẳng lẽ vì liên quan đến tiểu nha đầu Nhậm Hiểu Niên kia sao?

Hơn nữa làm người ta không thể tưởng tượng được, theo hiểu biết của anh về Dịch Hành Vân, ông chủ rõ ràng vô cùng vô cùng ghét trẻ con mà! Ngay đến cả con của chị mình anh ta cũng chưa bao giờ giả vờ lấy lòng, còn đưa đến ở khách sạn hết; Đến bất kỳ chỗ nào, chỉ cần có trẻ con, anh ta sẽ lập tức chạy lấy người, quả thật là vô cùng ghét trẻ con.

Nhưng người lạnh lùng như vậy giờ lại giữ Nhậm Hiểu Niên...... hôm nay còn mang theo cô béđi làm, chuyện này nếu không nhìn thấy tận mắt, ai sẽ tin đây?

Buổi sáng, cằm của toàn bộ nhân viên công ty gần như rớt hết, đến tận bây giờ vẫn còn có rất nhiều nhân viên giả vờ không chịu về.

đi vào phòng thư ký, Nhậm Hiểu Niên ngồi yên trên chỗ không có thư ký, nhìn máy tính chăm chú, chỉ thấy bàn tay nhỏ bé của cô bé lướt nhanh trên bàn phím, vẻ mặt còn rất nghiêm túc.

Tiểu quỷ này rốt cuộc có gì hấp dẫn mà lại có thể khiến Dịch Hành Vân phá vỡ nguyên tắc?

Lý Minh Tông đứng cạnh cửa, buồn bực lắc đầu, anh đến gần nhìn, cô bé này cùng lắm cũng chỉ là trưởng thành sớm lại còn lập dị, hơn nữa cũng không đáng yêu chút nào.

“Cháu đang xem gì vậy?” Dịch Hành Vân lặng lẽ đến gần cô.

Nhậm Hiểu Niên quá chuyên tâm, không chú ý tới họ đã vào cửa, nghe thấy câu hỏi của anh ngay trên đầu nên khá là sốc, nhanh chóng ấn nút quay về.

“Tôi...... Tôi tra tư liệu.”

“Tra tư liệu gì ? không phải chú đã bảo cháu phải ngồi ngoan rồi sao?” Dịch Hành Vân nhìn sát màn hình, thoáng nhìn đúng là cô bé đang tìm kiếm một chuỗi danh từ tiếng Anh, anh ngạc nhiên hỏi:“Cháu đọc hiểu tiếng Anh à?”

“không có...... Tôi chỉ nhìn lung tung thôi......” cô cuống quýt đóng trang tìm kiếm.

Nhìn lung tung? Nhìn lung tung mà lại xem trang web y học bằng tiếng Anh này sao? Cho dù là thiên tài, cũng quá khoa trương rồi đấy? Loại thuật ngữ chuyên nghiệp này ngay cả anh là người biết tiếng Anh cũng phải cố hết sức mới hiểu được.

Anh nghi ngờ trầm ngâm, Lý Minh Tông liền cười nói:“cô bé sao hiểu tiếng Anh được? Mới bảy tuổi......”

“À...... Trước đây tôi từng ở Mĩ.” cô nhanh chóng giải thích.

“Hả?” Dịch Hành Vân và Lý Minh Tông đều ngẩn ra.

“Tôi chỉ dùng máy tính thôi, không chạm vào thứ gì khác đâu!” cô sợ Dịch Hành Vân tức giận, vội nói.

“Tốt nhất là đừng có chạm vào cả máy tính, chú mang cháu đến công ty thì cháu ngoan hộ chú một chút.” Dịch Hành Vân nhíu mày, tất cả buồn bực đọng lại sáng sớm đều phát tiết hết ra với cô.

“Vâng...... Xin lỗi.” cô cúi đầu.

“Ôi, để cô bé chơi máy tính thì có sao đâu? Trẻ con mà!” Lý Minh Tông nói đỡ cho cô, còn đưa tay xoa xoa đầu cô.

cô không tự nhiên hơi rụt lại, nhưng sắc mặt Dịch Hành Vân trầm xuống, nhanh chóng kéo cô đang đứng cạnh Lý Minh Tông qua.

“Cháu vào văn phòng chú, đi vào ngồi đọc truyện cổ tích.”

Tự nhiên lại gọi cô vào đọc truyện cổ tích? Nhậm Hiểu Niên hơi cong khóe miệng, nói thầm trong lòng, nếu biết sớm cô đã mang theo Ipad của Tiểu Bạch đi rồi, cô còn có rất nhiều việc cần làm, không rảnh ngồi yên trong này.

Tay Lý Minh Tông vẫn đang dừng giữa khoảng không, sững sờ nhìn ông chủ đẩy mạnh Nhậm Hiểu Niên vào văn phòng.

Hả? Đây...... Đây là tình huống gì vậy?

Tiếp đấy Dịch Hành Vân quay đầu hỏi anh:“Chuyện căn nhà bị trộm, cảnh sát nói thế nào?”

Anh hoàn hồn lại, báo cáo:“Vì căn nhà ở nơi hẻo lánh, xung quanh không lắp camera, tạm thời rất khó tìm ra kẻ trộm.”

“Vậy còn hai tiểu quỷ mất tích kia?” Dịch Hành Vân hỏi lại.

“Tôi đã báo mất tích, cảnh sát cũng đã ghi họ tên, nhưng mà...... Có chuyện rất kỳ lạ.....” Lý Minh Tông hơi ngừng lại.

“Chuyện gì kỳ lạ?” Dịch Hành Vân hỏi.

“Tên Nam Cung Thần Võ này rất đặc biệt? Tôi vừa báo án, hình như cảnh sát tra ra được một người cùng tên cùng họ......” Lý Minh Tông nói tiếp.

“Trùng tên trùng họ?”

“Đúng vậy, có người là hoa kiều nước Mỹ cũng là Nam Cung Thần Võ, hình như là người đàn ông hai mươi mấy tuổi, cũng là một người mất tích.”

“Hả?” Dịch Hành Vân ngẩn ra.

Ở trong văn phòng Nhậm Hiểu Niên nghe họ nói chuyện, khuôn mặt nhỏ nhắn cứng đờ.

Tư liệu cá nhân của Thần Võ không phải đã được Tiểu Bạch xóa hết rồi sao? Cảnh sát ghi lại thế nào được?

“Nhưng Nam Cung Thần Võ kia hình như là thiếu gia của tập đoàn y dược Nam Cung nổi tiếng thế giới, không giống với tiểu quỷ chúng ta muốn tìm.”

“Thiếu gia của tập đoàn Nam Cung cũng tên là Nam Cung Thần Võ?” Dịch Hành Vân nhíu mày, anh từng nghe tập đoàn này dẫn đầu giới y dược.

“Đúng vậy, quả là rất trùng hợp đúng không?”

Nhậm Hiểu Niên nghe mà cả người đờ ra ngạc nhiên sợ hãi, Thần Võ...... Là thiếu gia của tập đoàn y dược Nam Cung nổi tiếng sao? Vì sao trước nay anh chưa bao giờ nói tới chuyện này?

Bỗng chốc, một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng, nhưng cô không bắt được đó là cảm giác gì.

“Quả thật rất khéo, nhưng chúng ta cần tìm hai tiểu quỷ bảy tuổi, chúng sẽ không tự dưng biến mất nhờ cục trưởng Vương tìm nhanh đi, tôi không muốn đau đầu vì việc này.” Dịch Hành Vân xoa xoa ấn đường, nghiêm túc nói.

“Vâng.”

“Hôm nay còn chuyện gì nữa không?” không biết tại sao, Dịch Hành Vân cảm thấy hôm nay đi làm rất mệt.

“Giữa trưa anh có hẹn với Ôn tiểu thư quản lí quan hệ xã hội của tập đoàn khách sạn Thế Phúc.” Lý Minh Tông nhanh chóng nói hành trình công việc tiếp theo của anh.

“Hả? Đúng rồi, dùng bữa ở tầng cao nhất của khách sạn Thế Phúc.”

Dịch Hành Vân nhìn đồng hồ, gần đến giờ xuất phát rồi, nhưng...... Hôm nay anh bị điên còn dẫn theo một đứa trẻ con.

Chậc, thật sự là phiền phức!

Xoay người đi vào văn phòng, anh nói với Nhậm Hiểu Niên đang ngồi yên trên sô pha:“Nhậm Hiểu Niên, chú có hẹn, cơm trưa của cháu......”

“không sao, chú cứ đi việc của chú đi, tôi không đói bụng.” Nhậm Hiểu Niên hiểu chuyện nói.

Anh đã hơi quen với khẩu khí già dặn của cô bé, nhưng nghe cô bé nói không đói bụng, mới phát hiện tinh thần cô bé dường như không tốt lắm, sắc mặt cũng hơi tái.

Sao vậy? Nhìn như thể có tâm sự vậy......

“không đói cái gì? Ba bữa ăn cơm đúng giờ mới mau lớn được.” Anh cằn nhằn.

“Dù tôi có ăn cái gì cũng không lớn được.” cô miễn cưỡng lẩm bẩm.

“đang nói linh tinh gì thế? Minh Tông, anh đi mua cho cô bé ít đồ đi.” Anh nói với Lý Minh Tông.

“rõ rồi, tôi sẽ đưa cô bé ra ngoài ăn. Tổng giám đốc, anh cứ yên tâm thoải mái hẹn hò với Ôn tiểu thư đi, cứ giao cô bé cho tôi!” Lý Minh Tông nói xong đi đến bên người cô ngồi xuống, dán sát vào cô cười lấy lòng nói:“Hiểu Niên ngoan, chú đưa cháu đi ăn ngon, cháu muốn ăn gì?”

cô không trả lời, chỉ kinh ngạc nhìn Dịch Hành Vân, đầu mắc kẹt mấy chữ “Dịch Hành Vân muốn đi hẹn hò với phụ nữ”.

Anh muốn đi gặp Ôn tiểu thư kia...... Là ai? Bạn gái của anh sao?

Cũng đúng, anh là người đàn ông đẹp trai xuất sắc như vậy, không thể nào không có bạn gái.

một nỗi buồn lặng lẽ ập vào lòng, cảm xúc của cô đột nhiên trở nên rất tệ rất tệ, cái ôm dịu dàng đưa cô lên tầng tối qua, Dịch Hành Vân chăm sóc bên cạnh cô, chỉ xem cô là trẻ con thôi.

Đó chính là tình thương của cha......

“Hiểu Niên? Làm sao vậy? Chưa nghĩ ra muốn ăn gì sao? không sao, chúng ta vừa đi vừa nghĩ......” Lý Minh Tông kéo cô, cánh tay ôm lấy bả vai nhỏ của cô, nhiệt tình nói.

“Tôi không muốn ăn gì hết.” cô gục đầu xuống, buồn bực nói.

Động tác của Lý Minh Tông khiến lông mày Dịch Hành Vân hơi nhíu nhẹ, trong lòng khó chịu một hồi, vì thế lời không qua não đã bật ra khỏi miệng luôn......

“Thôi, để tôi đưa cô bé đi cùng!”

Vừa nói câu này xong, Nhậm Hiểu Niên mừng rỡ ngẩng đầu, Lý Minh Tông lại lắp bắp kinh hãi.

“Anh muốn dẫn Hiểu Niên cùng đi dùng bữa với Ôn tiểu thư sao?”

Chính Dịch Hành Vân cũng sửng sốt một giây, nhưng nhanh chóng nói nghiêm túc:“Đúng, cô bé đi với tôi.”

“Như vậy có được không?” Lý Minh Tông nhớ rõ, không chỉ Dịch Hành Vân khi ăn cơm không thích có trẻ con cãi nhau ầm ĩ, Ôn Hân cũng không thích trẻ con, đây là nguyên nhân chủ yếu vì sao cô ấy và ông chủ có thể ăn nhịp với nhau.

“không có gì là không được, ăn xong cơm trưa tôi sẽ tan việc luôn, tiện thể đưa Nhậm Hiểu Niên về nhà.” Dịch Hành Vân nhíu mày, thuận miệng nói lý do.

“Nhưng mà......” Lý Minh Tông cảm thấy hôm nay ông chủ hơi kỳ lạ, không, phải nói là thời gian này vẫn luôn không bình thường.

“Lại đây, Nhậm Hiểu Niên.” Dịch Hành Vân gọi to Nhậm Hiểu Niên, ánh mắt lại sắc bén bắn thẳng đến tay Lý Minh Tông còn đang khoác trên vai Nhậm Hiểu Niên.

Lý Minh Tông ngây người hai giây mới nhận ra ông chủ lườm ......tay anh, lúc này vội vàng buông Nhậm Hiểu Niên ra.

“A, được.” Nhậm Hiểu Niên vui vẻ chạy tới chỗ Dịch Hành Vân.

“Trước tiên phải nói rõ, đến nhà hàng không được phép ầm ỹ, phải ngồi im trên ghế ăn cơm, nghe chưa?” Anh nghiêm chỉnh cảnh cáo trước.

“Biết rồi, tôi sẽ rất ngoan.” Nhậm Hiểu Niên biết điều ngửa đầu cười rạng rỡ, chủ động nắm lấy tay anh.

Anh cúi đầu nhìn cô một cái, khó chịu trong lòng thật kỳ lạ lập tức tan hết, hơn nữa tay anh còn thật tự nhiên nắm lại tay cô, hai người cùng ra khỏi văn phòng.

Lý Minh Tông trừng mắt nhìn bóng họ, há hốc mồm.

“Tiện hôm nay mua ít quần áo cho cháu nữa.” Anh vừa đi vừa nói.

“Tôi về lấy là được, đừng lãng phí tiền.” Cái bóng nho nhỏ của cô dựa vào cạnh anh.

“không được, quần áo bị người ta lục ra không được mặc lại, bẩn chết.”

“Hả? Có sao đâu, giặt lại là được......”

“Chú nói không được là không được.”

“Nhưng mà......”

“Ngậm miệng, lại lắm lời nữa là chú không ngủ với cháu nữa!”

“À, được rồi......”

Bọn họ vừa đi vừa tán gẫu, nghe thế nào cũng thấy hơi kỳ lạ -- cuộc nói chuyện truyền vào tai Lý Minh Tông, làm hại Lý Minh Tông không chỉ há hốc mồm, còn mãi mà không tìm được cái cằm của mình đã rơi xuống đâu mất rồi.

“cô bé này là ai?”

Ôn Hân - bạn gái của Dịch Hành Vân vừa nhìn thấy anh mang theo một cô bé xuất hiện, khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ động lòng người đột nhiên đông lại.

“cô bé là...... Con của bạn.” Sắc mặt Dịch Hành Vân hơi ảo não, nói thẳng ra là vừa vào nhà hàng anh đã hối hận.

Đây là cuộc hẹn của anh và Ôn Hân, anh không có việc gì sao lại đưa tiểu quỷ này đi cùng?

“Con bạn? Bạn nào vậy? Anh đến cả con của chị anh cũng chưa từng đưa ra ngoài mà.” Đôi lông mày nhỏ nhắn rất hoàn mỹ của Ôn Hân nhíu lại, nghi ngờ đánh giá Nhậm Hiểu Niên.

“Thôi, đừng hỏi, dù sao anh cũng có nỗi khổ bất đắc dĩ trong lòng.”

“Nỗi khổ trong lòng gì? không phải cô bé là con của anh đấy chứ?” Ôn Hân đa nghi hỏi.

“Sao thế được, con nhóc này không hề liên quan gì đến anh.” Anh phì cười.

“Nếu không liên quan, sao anh lại dẫn con bé theo? Thế này không giống anh!” Ôn Hân nghi ngờ lườm anh.

“Chuyện này nói ra thì dài, tóm lại, anh chỉ tạm thời chăm sóc cô bé thôi, tạm thời.” Xoa mi tâm, anh cúi đầu nói với Nhậm Hiểu Niên:“Hiểu Niên, vị này là Ôn Hân, cô Ôn.”

Nhậm Hiểu Niên nhìn Ôn Hân, không hé răng, trong lòng lại hừ nhẹ. Bộ dạng người phụ nữ này không “Ấm áp” chút nào, thậm chí nhìn qua còn giống yêu tinh.

Mắt trang điểm đậm, ngũ quan hoàn mỹ không giống của người bình thường, người gầy còm như dáng của búp bê Barbie, lại có bộ ngực đầy đặn hoàn toàn không xứng......

thì ra Dịch Hành Vân thích kiểu phụ nữ này, thật tầm thường.

“Nhậm Hiểu Niên, chào cô đi!” Dịch Hành Vân vỗ nhẹ cô bé một cái.

“Xin chào.” Khuôn mặt nhỏ nhắn thối hoắc, bị bắt chào hỏi, thà chết cũng không thèm gọi người phụ nữ này là cô.

Ôn Hân nhăn mày, hừ lạnh:“Xem ra cô bé không hiểu lễ phép lắm.”

“Đừng để ý, Ôn Hân, cô bé này là đứa trẻ tương đối kỳ lạ.” Dịch Hành Vân vội nói.

“Sao anh còn phải giải thích hộ nó?” cô ta lạnh lùng nhìn anh.

Dịch Hành Vân không trả lời, Nhậm Hiểu Niên liền ngẩng đầu nói:“Hai người muốn tán dóc đến lúc nào nữa? Tôi muốn ăn rồi.”

Ôn Hân ngẩn ra, bực mình lườm cô, lại lườm người đàn ông đã đưa cô đến.

Dịch Hành Vân vuốt vuốt sống mũi, kéo một cái ghế để Nhậm Hiểu Niên ngồi xuống rồi mới nói với Ôn Hân:“Đừng giận, Ôn Hân, hôm nay thật sự anh rất mệt.”

“Cho nên anh lại càng không nên mang con bé theo, anh biết thừa em không thích trẻ con, hơn nữa đây còn là hẹn ăn trưa khó khăn lắm chúng ta mới có được, nơi này lại là nhà hàng đúng chuẩn......”

“Anh đã chào hỏi qua giám đốc nhà hàng, em kiên nhẫn một chút, ăn xong anh sẽ lập tức mang cô bé về.”

Dịch Hành Vân đến bên người cô ta, bất đắc dĩ ôm lấy vai cô ta.

“Vậy là đủ rồi, như vậy em không thèm ăn.” cô oán giận lườm Nhậm Hiểu Niên, cũng cố ý hạ giọng nhỏ nhen.

Nên kiên nhẫn là tôi đây này?

Nhậm Hiểu Niên hừ lạnh trong lòng, trẻ con có gì mà phải ghét chứ? cô không ngại cô ta đánh mắt quá đậm, lông mi giả rất giả, cái mũi chỉnh quá thẳng, còn có cá tính rất ích kỷ kiêu căng, không có duyên với trẻ con thì thôi.

Loại phụ nữ này thì có gì tốt? Mắt nhìn của Dịch Hành Vân thật sự có vấn đề.

“Được rồi, hôm nay xin em bao dung một ít, lần khác anh sẽ đi với em cả ngày.” Dịch Hành Vân cúi người, đang muốn hôn một cái lên gò má làm bạn gái vui, nhưng mắt vừa liếc lên, bất ngờ phát hiện Nhậm Hiểu Niên trừng hai mắt, không chớp mắt lấy một cái nhìn anh, động tác xoay mình của anh cứng đờ.

Ánh mắt của tiểu quỷ đó là gì vậy? Làm như anh đang làm chuyện gì có lỗi với cô, thậm chí, chẳng hiểu sao khuôn mặt nhỏ nhắn đều viết......

Ghen tỵ?

Quái lạ, một tiểu quỷ bảy tuổi tiểu sao có thể có được kiểu ánh mắt ghen tị của phụ nữ được? Rất buồn cười đấy?Tuy rằng cảm thấy buồn cười, nhưng để duy trì hòa bình anh vẫn chọn không hôn. Vì thế dưới cái nhìn chăm chú nghi hoặc của Ôn Hân, anh thu người lại, ngồi xuống, bắt đầu gọi món.

“Cháu muốn ăn gì? Hiểu Niên.” Anh mở thực đơn, quay đầu hỏi cô.

cô không trả lời, Ôn Hân liền gắt giọng so đo:“Sao anh lại hỏi nó trước? Anh phải hỏi em trước chứ?”

“Mang ra cho cô bé trước, chúng mình gọi cùng nhau.” Dịch Hành Vân giải thích.

“Nó không hiểu thực đơn, hơn nữa ở nhà hàng cao cấp này không có món trẻ con.” Ôn Hân hừ lạnh.

Nhậm Hiểu Niên thật sự chịu đủ rồi, một tay lấy lại thực đơn, gọi luôn bồi bàn đến chỉ món, từ món đầu tiên đến món điểm tâm ngọt cuối cùng, mỗi một món ăn đều nói bằng tiếng Pháp rất lưu loát.

“Còn nữa, tôi không thể uống rượu, lấy cho tôi nước khoáng có ga.” Cuối cùng, cô còn không quên bổ sung, câu này cũng là tiếng Pháp.

Dịch Hành Vân và Ôn Hân sững sờ nhìn cô, tất cả đều há hốc mồm.

Bồi bàn lại ngạc nhiên không thôi, đưa biên lại cô chỉ món cho Dịch Hành Vân cười nói:“Em gái này thật lợi hại, phát âm tiếng Pháp rất chuẩn.”

Dịch Hành Vân không nhịn được hỏi cô:“Hiểu Niên, cháu từng học tiếng Pháp à?”

“Chỉ học qua một ít, nhưng mà so với cô đây chắc là không ra gì, tiếng Pháp của cô hẳn là tốt hơn tôi, đúng không?” cô dựng thẳng vai, cố ý liếc mắt nhìn Ôn Hân một cái.

Ôn Hân xinh đẹp kinh ngạc, tiểu quỷ này đang khiêu khích cô?

“Món này là một chuỗi tiếng Pháp dài tôi không đọc được, cô có thể dạy tôi không?” cô cố ý chỉ vào một món chính trên thực đơn, hỏi Ôn Hân.

Ôn Hân ngẩn ra, cô ta thường ăn món Pháp, nhưng cô ta chưa bao giờ học tiếng Pháp, bình thường ăn nhiều thì biết có nguyên liệu gì và cách nấu thôi.

Dịch Hành Vân sợ cô lúng túng, chủ động dịch tiếng Pháp thay cô:“Đây là – thịt ngực vịt nướng kèm với tá tùng nước dấm quả phỉ.”

“Tôi đang hỏi cô ấy, không hỏi chú.” cô ra vẻ ngây thơ châm chọc anh.

“Ngoan một chút, đừng ồn.” Dịch Hành Vân lườm cô, cúi đầu trách.

A, thương bạn gái vậy sao?


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .